Những kết cục... [Fanfic]
20/04/2024 - 7:45 AM | Rating: 4.0/1
Tác giả: Nagato Taiga
Disclaimer: Tất cả những nhân vật có trong Kami Nomi zo Shiru Sekai (và một số nhân vật phụ do mình chế ra)
Tittle: Những kết cục...
Author: Nagato Taiga a.k.a Rasetsusen.
Genre: Fantasy, Romace, Tragedy.
Summany: Mỗi chap là một câu chuyện độc lập về 1 (or nhiều) char, tuy nói độc lập nhưng ít nhiều nó vẫn liên quan tới nhau.Có vài chap sinh đôi (hay sinh 3 sinh tư blah blah) nói về 1 char.
Sau khi chị em Jupiter lần nữa phong ấn cựu địa ngục, công cuộc truy bắt ác linh kết thúc, mỗi người về lại nơi mà mình phải thuộc về: Erushi, Hakua và các con quỷ khác về địa ngục, chị em Jupiter và các nữ thần lên thiên giới. Kí ức của tất cả mọi người đều biến mất, Duy chỉ Keima là ko...Và bởi thế....câu chuyện bắt đầu...

Chap 1: Đằng sau hồi hết.


Mặt trời dần vén bức màn đen pha lẫn màu trắng trong veo như màu ngọc –nơi mặt trăng ngự trị. Ánh sang len lỏi qua cành cây kẽ lá, ban phát cho vạn vật nhựa sống tuôn trào.
Một ngày mới lại bắt đầu.
Sáng rồi sao? –Từ trong ngôi nhà nhỏ vang lên thật nhẹ tiếng của ai đó. Đưa tay đẩy cặp kính, anh chàng ấy đặt chiếc PFP xuống bàn và ngồi suy ngẫm hồi lâu.

Lại một đêm nữa, Keima mất ngủ…

Khoác vội bộ đồng phục, Keima cố ăn sáng bằng một tốc độ nhanh nhất có thể. Rồi anh ra khỏi nhà, rảo bước trên con đường đến trường thân thuộc…

Kami nii –sama,chờ em với…

Keima quay đầu lại nhìn. Phía sau anh chẳng có gì ngoài một khoảng không gian trống vắng. Ảo tưởng thôi sao???

Lớp học ấy vẫn như vậy. Ồn ào,nhốn nháo. Lũ nhân vật phụ! –Keima chán nản. Đặt chiếc ba lô xuống bàn, tay anh vẫn không rời chiếc PFP.
Wow, otamegane đến sớm thế, hôm nay bão to nhé! –Giọng của Chihiro làm cả lớp dồn hết sự chú ý vào God –sama.
Tôi cũng hi vọng là như vậy… -Keima đáp, giọng đượm buồn. Nhưng tay anh vẫn còn đó chiếc PFP.
Hôm nay trông Katsuragi –san buồn thế nào ấy nhỉ? –Ayumi có vẻ lo lắng, thì thầm vào tai đám bạn.
Chihiro vẫn không màng thế sự, vẫn hồn nhiên: Chắc cậu ta chơi thua cái game vớ vẩn nào ấy mà.

………………..

Giờ học một ngày chẳng có là bao. Hồi chuông báo ra về cũng đã điểm.
Etou…Hôm nay club điền kinh có buổi tập,mà cậu biết mà,tớ không bỏ đc buổi tập ấy…Cho nên… Hôm nay…uhm…Katsuragi –san quét sân thượng hộ mình nha... –Ayumi ấp úng.
Tưởng sẽ nhận lại những câu kiểu như là Cậu tưởng tôi không bận sao? Hay Chuyện của cậu thì cậu đi mà làm!. Nhưng không,Katsuragi bỗng nhận lời Ayumi: Được rồi,cậu tập tốt vào nhé!
Chiều tà, ánh nắng màu cam nhuộm hồng cả một góc trời. Cảnh lúc ấy thật không gì tả nổi. Có thế nói đó là kiệt tác của Tạo Hóa. Nhưng trong mắt Keima, đó chẳng qua chỉ là một màu nắng chai sạn và nhạt nhẽo. Anh ngồi phịch xuống băng ghế bên cạnh, mở PFP và trả lời những tin nhắn được gửi tới nickname Thần Chinh Phục. Cái tin nhắn ngày nào mà anh đã Reply cho địa ngục, đó là thứ mỗi ngày anh căng sức ra tìm lại.

Hoàn toàn không có.

*Lăn lăn*
*Tách*
Keima khóc sao? Một vị thần mà khóc sao? Không.Chung quy anh cũng chỉ là một con người. Không thể cưỡng lại những cảm xúc như thế này.
Những giọt nước mắt nhẹ rơi. Nhưng rơi thật nhẹ nhàng,tưởng như nó chưa bao giờ rơi xuống vậy.Và cũng chẳng ai thấy được, bởi đây là giọt lệ của Chúa.


Nước mắt…
Lăn trên gó má…
Vô hình như sương…
Tan như tuyết…

Keima gắng đưa chiếc PFP lên trời như cố nhận thêm một tin nhắn nào đó từ địa ngục. Anh như muốn Erushi quay trở lại cuộc đời anh.

Chẳng có gì…
Vô vọng rồi…
Trở lại đi…
Cô em gái nhỏ đáng yêu…
Dẫu có phải nhận thêm một nhiệm vụ rơi đầu…
Tôi vẫn mong em trở về…
E…ru…shi…
Trời đã tối lắm rồi, Keima quyết định quay về nhà. Nhưng anh không bỏ cuộc, anh vẫn mong Erushi về bên cạnh anh…vào một ngày nào đó.
Ngày nào đó
*Bùm*
Kami nii –sama. Giúp em với. Lũ ác linh lại đào thoát mất rồi.
Keima vội vã quay lại. Là thực rồi! Erushi! Erushi đã trở lại! –Anh nhủ thầm trong đầu.
Kami –sama, anh có đồng ý nhận một giao kết bắt ác linh với em lần nữa không???
Tôi từ chối.
Errrr,cũng…cũng phải…Em thật ngu ngốc ….khi đến đây…lần nữa….
Tôi không thể làm cho bất kì một cô gái nào yêu tôi nữa rồi…
Nói rồi Keima quàng tay ôm chầm lấy Erushi, thật chặt, như anh sợ lại mất cô lần nữa.
Tôi yêu em, cô quỷ nhỏ đến từ địa ngục…
…………….
Một lời tỏ tình thật ngọt ngào…
……………..
Nước mắt lại lăn. Lần này là của Erushi…
………………………
Nghĩ rằng khi cười chính là lúc vui vẻ nhất. Nhưng có những nụ cười mà khi cất lên lòng lại đau xé ruột…Không đau vì quá đau…
Những tưởng khóc là buồn, là khổ. Nhưng có những giọt nước mắt khi rơi xuống lại là kết tinh của hạnh phúc tràn bờ…Khóc vì yêu…
……………………………………………………………………

Chap 2: Tình đơn phương.

Địa ngục thật là buồn chán làm sao! Xung quanh chỉ có cảnh hoang tàn chết chóc. Sau khi sự kiện truy bắt ác linh kết thúc, địa ngục trở lại với vẻ u sầu tĩnh lặng mà nó vốn phải có.
*Boong boong boong*
Quỷ Oni một sừng gõ hồi kẻng báo hiệu một ngày làm việc mới đã bắt đầu.
Cô nữ quỷ tóc tím lang thang trên con đường yomi huyền thoại. Đến cửa vào Lục đạo, cô khẽ ngẩng đầu lên nhìn. Nhân Đạo, con đường đầu thai thành người Cô bỗng thở dài Ước gì mình bước được vào đó
Đã một năm kể từ ngày chị em Jupiter một lần nữa phong ấn cựu địa ngục, kết thúc những ngày truy bắt ác linh dài dằng dặc.
Những con quỷ có công đều đã được phần thưởng xứng đáng. Duy chỉ có Hakua là từ chối món quà ngài Hades vĩ đại trao cho.
Và cô trở lại,làm một con quỷ cao cấp, nhưng là một con quỷ cao cấp tầm thường. Nhiệm vụ hằng ngày của cô là trông coi con đường yomi sao cho những linh hồn đi trên đúng con đường họ phải đi. Một công việc nhàn nhã đến lạ. Đưa phiếu,nhận phiếu,cho qua.
Những khi rãnh rỗi, cô lại nhớ đến Keima. Nhớ đến anh chàng với một vẻ bình tĩnh, thần bí lạ thường, nhớ đến những lần gần gũi anh, nhớ những lần hợp tác với anh…
Cô nhớ anh… Một loạt những câu hỏi của ma mới ập thẳng vào hòm thư của quý ngài Hades –chúa tể địa ngục. Chả là hôm nay có đại hội giao lưu với lũ quỷ tập sự và Hades phải trả lời các câu hỏi cúa bấy tiểu quỷ này.
Uhm,chỗ thư này nhiều thật,ta chỉ trả lời vài lá thôi nhé –Hades phán,giọng xanh rờn.
Ehm, bắt đầu đây
…………..
Hakua nhập tâm lời của Hades
Có cách dễ dàng đánh bại ác ma không???
Khi ác ma rơi nước mắt,ma lực của chúng sẽ tiêu tan...
Thế còn quỷ thì sao?
Một tình yêu...sẽ đưa những con quỷ về với cát bụi...
Vậy ra,việc này là do vậy sao
Cái "việc này” của Hakua là gì,có lẽ chỉ mình cô mới biết…Đó là…cứ hằng ngày,cô lại bị những cơn đau hành hạ khắp người, quỷ khí của cô đang dần tiêu tán. Cô cảm thấy tay chân rã rời, dải lụa của Hakua cũng không còn linh hoạt như trước. Bây giờ cô còn yếu hơn cả một con quỷ hạng bét.
Tình yêu…có thể cho ta hạnh phúc…Nhưng trong tình yêu, đâu chỉ có mỗi hạnh phúc…cũng như một thỏi sôcôla… ngoài vị ngọt ra còn có cả vị đắng của khổ đau…
Một mối tình đơn phương….
Hakua tỉ tỉ,nếu tỉ cứ như thế này thì tỉ sẽ chết đó –con mèo nhỏ Hakua nhặt bên bìa rừng cất tiếng khuyên chủ. Nếu chết…thì càng tốt…ta sẽ được đầu thai…kiếp người…ta sẽ được yêu…Keima…mà không gì ngăn cấm….
Chị bình tĩnh lại đi, chắc gì chị đã có thể làm người, mà nếu làm người thì cũng đâu có nghĩa là chị và Katsuragi –dono có thể bên nhau. Chị hãy nghe em, quên anh ta đi, anh ta đã là của Erushi rồi. Chị phải mừng cho chị ấy chứ. Nghe em, sống một cuộc sống của một con quỷ cấp cao có phải hơn không? –chú mèo con cuống quít.
Phải ha, Erushi đã xin được làm người để ở bên Keima. Hakua có cố mấy cũng chẳng thể thay đổi được nữa rồi.

*Lã chã*
*Lã chã*
Nước mắt tuôn rơi.Hakua khóc thương cho cái số phận của mình. Cô đã hằng nghĩ về cuộc tình của cô với Keima, bởi đó là tình đầu, mà tình đầu thì luôn ra đi và để lại những dấu tích khó phai về nó. Nhưng cô đã luôn hi vọng mối tình đầu của 2 người sẽ trở thành giấc mơ bất diệt tỏa sáng rực rỡ khắp muôn nơi. Mà cũng phải thôi, mộng tưởng đơn thuần cũng chỉ là mộng tưởng, một giấc mơ cuối cùng cũng phải đi đến hồi kết. Mối tình đơn phương là con đường ngắn nhất để đi đến một kết cục đau lòng….
Nếu đây là giấc mơ, xin hãy để cô mơ tiếp. Hồi ức về Keima sẽ mãi mãi được chôn sâu khi cô thức dậy. Đừng bao giờ tỉnh dậy, Hakua
Cô lẩm nhẩm bài thơ mà cô đã từng nghe được ở đâu đó
Dẫu biết rằng cố quên là sẽ nhớ
Nên dặn lòng cố nhớ để mà quên
Quên rồi quên mãi càng thêm nhớ
Nhớ rồi nhớ mãi nhớ không quên…
Nếu Thượng Đế có thương xót mà cho cô làm lại từ đầu. Cô vẫn sẽ chọn con đường gặp Keima, cô chỉ hối hận vì cô là một con quỷ mà thôi.
Trút hết hơi thở cuối cùng, Hakua cố hét thật to:
Keima,chúc anh hạnh phúc
Rồi cô tan thành cát bụi, mặc cho gió địa ngục cuốn cô đi thật xa…Đến nơi nào đó mà cả cô cũng không rõ…

……………..
Yêu không phải là chỉ giành lấy người mình yêu, mà còn cốt để cho người mà mình đem lòng yêu thương cảm thấy hạnh phúc…Dẫu lòng có đau như xé từng khúc ruột….

Chap 2.5: Hợp rồi tan...

Kanon –chan, việc này là bí mật, chỉ có em và chị biết thôi. Không được để người thứ ba biết được, chị hiểu chứ?
Tất nhiên rồi!
Đến khi nào muốn, hãy cứ dùng chiếc nơ này gọi em lên, chị nhé!
Ừm…
…………….
…Tokyo, một năm sau…
Kanon –chan! Kanon –chan! Kanon –chan!
Nhưng tiếng hoan hô vang vọng cả một góc Tokyo rộng lớn. Như một sức mạnh bị đè nén lâu ngày, nó bùng lên mạnh mẽ tựa một ngọn lửa vĩ đại, nó như muốn thổi bay nhà hát lớn bậc nhất thủ đô đất nước hoa anh đào.
Chợt như có một thế lực đến từ hành tinh khác xuất hiện, tiếng hét im bặt như lửa bị dội nước.
Ai ngờ được, thứ sức mạnh của "thế lực đến từ hành tinh khác” đó, lại đến từ một cô gái tóc hồng nhỏ nhắn. Chính cô, chính là cô –Kanon!
Cô bước ra, chào mọi người, cất giọng nhỏ nhẹ nói một cái gì đó không nghe rõ. Mà dù có cố gắng lắng nghe, cũng chưa chắc có ai đó đã nghe được gì, bởi nhịp đập rộn rã của những trái tim hâm mộ đã hòa làm một, nó khiến cho tai của họ nhòe đi trong giây phút…
Và rồi, Kanon bắt đầu hát. Tiếng nhạc dạo nổi lên nhè nhẹ, sau nhanh dần. Những trái tim cuồng nhiệt mỗi lúc một rộn rã hơn, nhưng bây giờ, nó chẳng còn là gì nữa…
Tiếng hát của Kanon thổi bùng vào tâm hồn của tất cả con người ngồi đây –những người đã xếp hàng dài mua vé từ ba tuần trước –một thứ gì đó không thể diễn tả thành lời. Kể cả những con người đang dõi theo cô qua màn ảnh nhỏ, không chỉ ở Tokyo phồn hoa này, có khi là cả Nhật Bản, hay thậm chí là cả thế giới này cũng không biết chừng. Buổi hòa nhạc của Kanon, không chỉ đơn thuần là một sự giải trí tầm thường, nó là một cái gì đó còn lớn lao hơn thế, như một thứ vô hình không thể thiếu được trong lòng người hâm mộ. Mà có thể, nó còn quan trọng hơn thế nữa…
Trong thoáng chốc, tất cả mọi suy nghĩ, hết thảy những ưu phiền tích tụ từ lâu trong đầu những khán giả ở khán trường như bị cuốn phăng đi cả. Đầu óc họ giờ trống rỗng.Và Kanon rót lời hát như mật ngọt vào những cái đầu trống rỗng đó. Một phút bất chợt, cảm nhận của năm giác quan họ bị xua đi đâu mất. Bây giờ, cảm giác về không gian và thời gian của họ…dừng lại rồi…
Lời bài hát cùng những ca từ không phải là thứ gì được gọi là quá đột phá, nhưng nó cũng đạt tới độ tinh tế vừa đủ để khiến cho những tâm hồn yêu âm nhạc phải thồn thức. Cũng cần phải nói thêm nữa là, những ca khúc trong buổi diễn này hoàn toàn là do Kanon tự sáng tác và trình bày. Khó có thể tìm được một ca sĩ trẻ thứ hai ở đây so sánh được với cô. Quả không ngoa khi có người cho rằng: Kanon chính là ngôi sao sáng nhất làng âm nhạc đảo quốc Nhật Bản.
…Sau khi buổi biểu diễn kết thúc…
Lại một ngày thành công nữa, Kanon –chan. Doanh thu từ việc bán vé đã lên đến mức kỉ lục.
Cũng là nhờ mọi người cả. Xin cảm ơn mọi người –cô cúi đầu.
Đã một năm kể từ ngày Kanon chuyển đến Tokyo sống để tiện cho công việc của mình. Cũng từ lúc đó, cô đã nỗ lực hơn, "chèo kéo” nhiều việc hơn, với một mục đích duy nhất là ngày càng hoàn thiện bản thân mình hơn, chứ không phải vì mấy đồng tiền hay vì danh tiếng hão huyền như mọi người thường nghĩ. Và mục đích của sự hoàn thiện mà cô đang nhắm tới…là vì một người con trai…
Có lẽ…các bạn vẫn chưa quên sự kiện một năm về trước, khi mà những ác linh tẩu thoát –những tàn dư yếu đuối của Cựu Địa Ngục –bỏ trốn khỏi nơi mà đáng lẽ ra chúng phải ở đó mãi mãi –phong ấn. Cũng không biết là do tình cờ hay là sự sắp đặt diệu kì của Thượng Đế, một con quỷ đã kí hợp đồng săn ác linh với một vị "thần”, "Thần Chinh Phục”. Và đánh dấu chấm hết cho những chuỗi ngày trốn chạy khốn khổ của lũ ác linh, "thần” đã dùng sức mạnh vĩ đại của thứ tình cảm mà con người đã định nghĩa trong từ điển của họ bằng hai chữ "tình yêu”, giúp cho sáu chị em Jupiter trong sáu chủ thể là sáu cô gái nhân gian phục hồi sức mạnh, để rồi một lần nữa họ ra tay phong ấn Cựu Địa Ngục.
Kanon chính là một trong những cô gái nói trên. Trước khi mọi chuyện hoàn toàn kết thúc, một lời nguyền phong tỏa kí ức đã được ếm lên hầu hết những người có liên quan, để thông tin về vụ việc ở Dương Gian chìm sâu vào quên lãng. Thế nhưng, có một điều chẳng ai ngờ được, Apollo, nữ thần trong Kanon, đã lén giữ lại hồi ức của cô, tất nhiên là gồm cả tình yêu với "thần”, với Keima…
…Sau buổi diễn thành công đến không tưởng, Kanon tự cho mình đã trở nên rất tốt rồi, ít nhất là tốt hơn cô ở thời điểm một năm trước. Và một quyết định được cô duyệt ngay khi nó mới vừa được nảy ra trong đầu: về Majima thăm Keima.
…Sau một thời gian ê ẩm ngồi tàu điện từ Tokyo về quê nhà, cuối cùng Kanon cũng đặt chân xuống mảnh đất Majima yêu dấu mà đã ngót nghét một năm trời cô chưa từng gặp lại…
Mọi thủ tục đều diễn ra một cách nhanh gọn, cô dập tan hình ảnh một ngôi sao nổi tiếng bằng cặp kính ngố cùng bộ trang phục giản dị như bao người khiến chẳng ai có thể nhận ra, rồi mau chóng thuê một căn hộ nhỏ (nói nhỏ chứ cũng không hẳn là như vậy) và bắt tay vào thực hiện "mưu đồ” của mình…
…Hôm sau, học viện Maijima, lúc tan học…
Keima –kun!
Hở? –một cậu trai tóc nâu đáp lại tiếng gọi của Kanon trong khi mắt thì vẫn không rồi cái PFP.
Kanon nè! –cô kéo cậu ta sang phía mình, cố tách rời cậu và cái máy game.
Kanon?
Mình có chuyện muốn nói riêng với cậu, theo mình! ………………

Hôm nay tôi về trễ, không cần chờ cơm.
………………
o 0 o
Nè nè, hôm nay tớ đích thân xuống bếp đấy! Mời cậu!
Hơ…
……………….
Ngày…tháng…năm…
Keima không ăn hết! Mình nấu dở lắm sao *oa oa*
………………...
o 0 o
…………………
Ngày…tháng…năm…
He he phát hiện mới nà~~ Keima ghét ăn đồ ngọt *hi hi*
o 0 o
…………………
Ngày…tháng…năm…
"Thực đơn hoàn hảo” đã hoàn thành rồi! Công sức của mình *~~à ye~~*
………………….
Những dòng chữ nắn nót mang nội dung dễ thương của một cô gái đang yêu cứ ngày một đong đầy quyển nhật kí của Kanon… o 0 o
Kanon, cho hỏi cái!
Huh?
Tự nhiên…cậu mời tớ đến nhà mỗi ngày thế này là sao?
Thích!
Chúng ta không quen không biết, cậu…
Nè nè, "không quen không biết” cái gì, bộ cậu quên một năm trước cậu đã làm gì tớ rồi hả? Hả? –Kanon sấn tới véo má Keima.
Ớ?
Eh he he, tập nấu một bữa cơm ngon miệng cho chồng là trách nhiệm của một cô vợ tương lai mà.
Hở?
Thôi trễ rồi, về kẻo papa mama mong. Hay là cậu muốn qua đêm ở chỗ tớ nào?~~~
Thôi.
o 0 o

Hôm nay là một ngày trọng đại, cực kì trọng đại! Bởi vì Kanon sắp "đánh cú chót”, thâu tóm hết tình cảm của người cô yêu. Tình cảm là một thứ gì đó không thể định nghĩa được, cũng không thể nắm bắt được. Nhưng cô nghĩ, gần một tháng nay, nền móng yêu thương mà cô cất công xây dựng có lẽ đã khá vững vàng rồi.
Cô biết, biết rằng "tỏ tình” là con dao hai lưỡi. Nếu thành công, cô sẽ có được người cô yêu, còn mà lỡ như thất bại, mọi công sức cô bỏ ra đổ sông đổ biển hết. Thế nhưng mà, bỗng nhiên có một thế lực vô hình nào đó tiếp thêm cho cô sự tự tin phi thường để rồi cô tự trấn an mình: Sẽ ổn cả thôi!
Nhà Keima thẳng tiến!
o 0 o
*Kính koong…kính kooong*
*Xoạch* Xin hỏi cô đây là…
Là bạn của Keima –kun ạ!
Nó ở trong kia, đang dùng bữa sáng…
Cứ cho cháu vào ạ!
Mọi chuyện vẫn chưa nằm ngoài dự kiến của cô, một khởi đầu trót lọt!
Kei…
Nào nào, há miệng ra! A~~~~~
Anh tự ăn được mà.
Đập vào mắt cô là cảnh một cô bé có gương mặt ngô ngố nhưng trông khá là dễ thương đang…đút cho Keima ăn. Trông có vẻ rất tình cảm với nhau.
Không sao cả! –Kanon tự nhủ -Mình cũng đã từng làm như vậy với cậu ấy. Nhưng sao, cô vẫn cảm thấy có cái gì đó khác lạ. Không như những lần cô mời anh về nhà dùng bữa, nó có vẻ gì rất tự nhiên khác hẳn. Thái độ của anh ấy lúc này cách xa một trời một vực so với nhưng nụ cười giả tạo gượng gạo trên bờ môi anh ấy những tối gặp cô…
Ch…chào cậu, Keima!
Kanon đấy à?
Ha~~~Kanon –chan đây sao? –cô bé kia mừng rỡ nhảy ra khỏi bàn ăn –Là Kanon thật sao?
Cậu đây là…
Là em gái của Kami –niisama!!!
Bỗng chốc Kanon thở phào. Vẻ tự nhiên khó hiểu đó, đến từ mối quan hệ gia đình, chắc chắn là vậy, hoặc ít nhất là cô nghĩ vậy. Kế hoạch có chút bất ổn nhưng hiện tại thì ba cái bug vớ vẩn "không đáng lo” đã bị bỏ qua.
o 0 o
Tớ không hiểu.
Điều đơn giản như vậy mà cậu cũng không hiểu sao? Tôi và cậu, chẳng có quan hệ gì hết, rõ chưa?
Sa…sao chứ?
Thì là vậy đó!
Cậu…cậu quên một năm trước….cậu…cậu đã... –Kanon nghẹn nấc bởi đống cảm xúc hỗn độn trong đầu.
Cái gì ấy nhỉ? À nhớ rồi! Ngốc ơi là ngốc! Bộ cậu nghĩ tớ thích cậu thật lòng sao, hão huyền quá chú chim bé nhỏ à. Vì đại cuộc, vì cái đầu này nè –Keima vừa nói vừa chỉ tay vào nơi mà trước đây cái vòng hợp đồng quái quỷ cứ chực cắt phăng đầu anh ra –cho nên tớ mới tiếp cận cậu thôi.
Thế…tức…tức là… –nước mắt đã chực trào trong khóe mi cô.
Phải giải thích tới bao giờ cậu mới chịu hiểu đây. Rồi, nói thế này cho dễ: Những thứ tình cảm gì gì đó của tôi dành cho cậu thực sự chỉ là giả tạo thôi. Tôi không yêu quý gì cậu hết. Được rồi, tạm biệt, chúc một ngày tốt lành!
Thế rồi Keima bước đi thằng, để lại Kanon một mình giữa công viên buổi sáng chủ nhật không bóng người…
o 0 o
*Xoạch xoạch*
*Xoạch xoạch*
Lâu đài cát…
Viễn vông…
Ảo tưởng…
Để vơi đi nỗi đau, Kanon chọn cách…ngồi chơi cát…
*Tách*
*Tách tách*
*Tách tách tách*
Giọt nước mắt cứ mãi rơi xuống không ngừng…thấm đẫm bờ mi cong vút…thấm ướt bãi cát…có nghe không…tiếng những hạt cát rên la…khi bị nhấn chìm trong bể nước mắt…đong đầy nỗi đau…
o 0 o

Đã cố gắng không nghĩ về anh, vậy sao nỗi nhớ vẫn còn? Sao nỗi đau vẫn thế? Sao cô đơn…vẫn…chưa…rời…
Đã cố gắng chẳng nghĩ gì thêm, nhưng bóng dáng anh vẫn chiếm trọn mọi ngóc ngách trong trái tim vỡ tan như những mảnh thủy tinh yếu đuối…
Dẫu biết tất cả đã mãi xa rồi, chỉ còn những kí ức ở lại, những kí ức tuyệt về thuở trước anh gieo vào cô những mầm non tình cảm, về những ngày cô cảm thấy quạnh cô nhất, anh đã đến bên cô, dập tắt cảm giác tự ti, và thổi bùng trong cô sự tự tin vào bản thân, vào tài năng của chính mình, giúp cô cảm nhận được sự tồn tại của cô…Thế mà…tất cả chỉ là giả dối sao?…thật sao?…cô…không thể tin được…không thể…
Những kí ức, chỉ là thứ lưu giữ những gì được cho là tốt đẹp nhất trong cuộc đời, vậy, nếu nó không là sự thật, thì phải mau chóng quên ngay đi! Delete nó đi! tống nó vào kho tái chế đi! Không, quăng nó vĩnh viễn đi! Đừng bao giờ gặp nó nữa…đừng bao giờ…
Nhưng dường như…cô hoài không quên…và dường như…
Sao cậu lại khóc thế kia?
Cô giật mình quay lại, cô vừa nghe thấy tiếng của Keima
Chị gái à, chị sao vậy?
Nhầm rồi, chỉ là một cậu bé đi ngang qua đây, một sự bao đồng thường thấy thôi, chứ chẳng như ảo giác tốt đẹp của cô đâu, cô bé ạ…
Dường như…
Dường như...cô ảo tưởng quá rồi…

*Tách tách*
Nước mắt, sao cứ tuôn mãi, tiếng nấc mỗi lúc một nghẹn ngào…để tim cô càng nhói đau nỗi nhớ…nhớ…quên…không biết…phải cố quên…đến bao giờ…
*Vụt*
Kanon giật mình. Có cái gì đó mách cho cô rằng: người cô yêu đang ở gần đây.
Keima –kun!
Keima, cậu ở đâu?
Tớ biết cậu đang ở đây, Keima!
…………………
Không có gì cả, hoàn toàn không…à, có chứ, những người không quen không biết…
Nhưng giọt nước mắt ban nãy đã khô nay lại thi nhau rơi xuống…
Đã có lúc bỗng thấy thoáng qua…
Nhưng xung quanh ai cũng xa lạ…
Ngớ ngẩn!
Làm sao có chuyện trùng hợp như thế được!
…Kanon đứng ngẩn hồi lâu…tình yêu đã làm nhòe đi cảm giác…bây giờ, trong đầu cô…đau đớn đã tan…tất cả sót lại…chỉ còn là hư vô…
…………………
Như vầy có ổn không ạ?
Tất cả đều nằm trong dự tính của tôi. Một cuộc sống bình thường không cần đến mớ rắc rối nhảm nhí này.
……………………
…Trường Maijima, sân thượng…
Đây là nơi đầu tiên cô gặp anh, trong một buổi trưa nắng gắt úa cả lá cành. Nhớ quá ngày ấy…ngày ấy cô có anh…
Bây giờ, trời vẫn nắng, nhưng là một màu nắng chai sạn và nhạt nhẽo. Có gió, nhưng gió cũng không ngừng rên xiết tiếng thét thương tâm. Hoa lá cũng reo, nhưng là reo vang khúc hát sầu bi khổ ải. Không biết là do "Người buồn cảnh vật cũng sầu đau”, hay là vì trong đôi mắt vô hồn của Kanon đã không còn gì tươi đẹp…
Mưa ơi! Đến đây đi! Nghe đâu Mưa là một kẻ bao đồng, "Mưa thường về trong một ngày nắng nhẹ –Khóc giùm ai những chuyện tình không tên”. Vậy thì sang đây, cùng sẻ san nỗi buồn với ngôi sao sáng nhất trên bầu trời âm nhạc Nhật bản, có được không, Mưa ơi? Thế nhưng có phải Tạo Hóa trêu ngươi, khi mà trên đường ấy người người vẫn nói cười rộn rã, vẫn tất bật với cuộc sống đời thường, nắng vẫn cháy, gió vẫn thổi, chim vẫn ca, lá cây vẫn xạc xào, thời gian vẫn lặng lẽ trôi…Kanon như lạc lõng giữa đời…

…Tối…

Bây giờ, cô đã gắng hết sức mình rồi, đã cố không muốn nhớ anh nữa, thế nhưng…nói thì dễ, làm thì khó. Trái tim cô vẫn không thể nào xóa hết…hình bóng anh…
Và đôi lần cô lại quên, quên rằng sự thật giả dối, cô lại nghĩ về anh trong vô thức không cố tình, nghĩ rằng, anh vẫn như xưa, trong óc tưởng tượng của cô…
Sự thật thì, cô mất anh, hoặc giả cho ít nhất là cô nghĩ như vậy. Cô rất muốn thốt ra rằng: cô mất anh rồi, thế nhưng cô không nói được. Biết sao đây, anh không phải là của cô, cho dù là quá khứ, hiện tại hay cả tương lai, chưa bao giờ. Anh là của cô bé nào đó xinh đẹp, dịu hiền, và nhất là TỐT hơn cô. Phải, chính là như thế.
Yêu, cho cô yêu một lần thôi, cho cô khóc một lần thôi, để cô nếm vị tình yêu…
Và rồi đến cuối cuộc đời cô sẽ chẳng bao giờ yêu nữa, cũng chẳng bao giờ phải Khóc vì yêu.
Mơ, cho cô mơ một lần thôi, cho cô đau một lần nhớ, nước mắt ấy, đã cạn khô rồi…
Phải, bởi vì "Ảo tưởng cũng chính là mơ về một điều kì diệu”, hãy cứ để cô mơ, để cô buồn…lần này nữa…rồi thôi…
*Pực*
*Xoẹt*
Apollo, xóa nó đi!
Chị…sao tự nhiên…
Làm đi!
*Rìììììì*
*Xoẹt*
*Ruỳnh*
Sao giống như sắp chết quá, những mảnh kí ức đã tan vỡ về ngày xưa tươi đẹp cứ lũ lượt hiện về. Haa~~ nhớ quá!...
……………
Anh bỗng đến bên cô vào một trưa nắng tỏa trắng con đường…
Rồi anh nắm tay cô như từng quen muôn kiếp trước…
Anh rót vào tai cô bao lời êm ái nhất trên đời…
Thế rồi nhành hoa yêu thương đã nở rực hồng nhờ công vun trồng chăm bón không biết mệt, của anh…và cô…
Và rồi cô trao anh nụ hôn đầu đời muôn ngàn quý giá, như là tín vật chứng minh những gì cô dành cho anh…
Xa cách nhau một thời gian, anh lại là điểm tựa duy nhất của cô trong cuộc đời lạc lõng…
Thế rồi ngày hôm nay tất cả những thứ mong manh đi đến kết cục xứng đáng của nó, giả tạo mà, đâu thể trường tồn được…
Mọi chuyện…xảy đến quá nhanh, vỡ nát quá nhanh…và rồi…như giấc mơ…cô ngủ quên…
… …
Tạm biệt, một lần và mãi mãi…
Mong anh sẽ hạnh phúc với người mà anh lựa chọn, tình yêu của em…ạ…

o 0 o
o 0 o
......................
Có lẽ...như vậy cũng tốt.
.......................
o 0 o

Chap 3: Tình yêu cô mọt sách.

Chiều dần buông. Ánh nắng mặt trời màu da cam rực rỡ nhuộm màu cả góc trời phía đằng tây.
Từ thư viện, thấp thoáng một bóng người. Một cô bé nhỏ nhắn lúi húi khóa của thư viện, tay cô vẫn còn cầm vài quyển sách. Chắc bạn cũng có thể biết cô là ai. Vâng, con mọt sách đáng yêu…Shiori…Cô luôn là người ra khỏi thư viện cuối cùng và nhận việc đóng khóa cửa thật cẩn thận.
Tung tăng bước trên sân trường thân thuộc, bỗng Shiori giật bắn, ngay lập tức cô thu mình vào sau thân cây đại thụ to.
Kaminii –sama, chờ em.
Đã bảo là đi nhanh lên rồi mà, mẹ đang chờ cơm đấy. Hai anh em không về kịp là ăn đấm thay cơm đó.
Nhưng anh đi nhanh quá à, chờ em đi!...
Cuộc hội thoại đó của ai không nói các bạn đọc có lẽ cũng đoán ra. Còn ai ngoài anh em nhà Katsuragi nữa. Nhưng điều đáng nói ở đây là…Errr…uhm…Shiori
Sau cây đại thụ to ban nãy, Shiori dần bước ra. Mặt đỏ như gấc, hơi thở gấp gáp.
Chuyện gì đang xảy ra vậy, lần nào cũng vậy là sao???
Yeah, Lần nào cũng vậy. Mỗi lần gặp anh em nhà Katsuragi, không, nói đúng hơn là Katsuragi Keima, cô lại bị như vậy. Mặt cô nóng bừng, tim cô loạn nhịp. Vậy là sao?
……………….
…Tối…
Shiori nằm phịch xuống giường. Nhìn chồng sách đặt trên bàn học, cô thầm nghĩ:
Uhm…hôm nay mình không đọc được quyển sách nào trong đống sách đó rồi…thật là lãng phí…cũng tại cái cơ thể đáng ghét này. Mà cũng lạ thật! tại sao mỗi lần nhìn thấy Katsuragi –san mình lại như thế? Thật không thể hiểu nồi! Thật phi thực tế!......Mà thôi, không nghĩ tới nó nữa. Ngủ thôi, mai còn phải đến sớm mở của thư viện…..
…………………..
…Cùng lúc đó, tại địa ngục…
Một số Ác linh mạnh mẽ đã lách qua bức tường Kết giới của Đại Phong Ấn, trốn thoát lên Nhân gian đợi cơ hôi lớn mạnh mà phục thù.
……………
…Trở lại Nhân giới…
*Reeeeng reeeng reeeng*
*Phụp*
Oáp,uhm. Sáng rồi à? –Shiori vươn vai.
……………
*Cạch cạch*
Uhm, hôm nay phải dành cả ngày đọc sách bù cho hôm qua –Shori quyết tâm.
*Vù vù vù *
Có chuyện lạ xảy ra. Không gian trong thư viện bỗng như bị vặn xoắn lại, từ một lỗ đen, một ánh sáng mang đầy ma quái vụt hiện ra. Nó lao thẳng đến chỗ Shiori với vẻ mặt vô cùng đáng sợ như chực ăn tươi nuất sống cô….
*Phụp*
Ánh sáng ma quái đó bỗng biến đâu mất dạng. Để lại ngổn ngang một bãi chiến trường cơ man là sách vung vãi khắp nơi.
Là mơ sao? –Shori gắng trấn tĩnh –Nhưng mơ gì giữa ban ngày thế này, lại còn đống sách kia là thế nào??? Mà thôi, phải dọn dẹp trước khi mọi người đến đã!
Với trí nhớ siêu phàm và tình yêu với sách mãnh liệt, Shiori cuối cùng cũng dọn xong. Shiori mệt phờ người. Gắng hết sức tàn đi lấy vài quyển sách ngồi đọc. Và rồi phép lạ chỉ xuất hiện trong truyện tranh bỗng xảy đến với cô (chú ý đây là Fanfic –truyện chữ đấy), cô cảm thấy như một dòng điện chạy qua cơ thể, bao nhiêu hình ảnh ùa về trong đầu, những hình ảnh…về một khoảng thời gian…không lâu về trước…những kí ức…đang tràn về…khoảng trống trong hồi ức…đang dần được khỏa lấp…
Cô nhớ lại rồi…cô đã nhớ…về Keima…về tình yêu…đã từng bị chôn vùi…
Thì ra là vậy… –Shiori lẩm nhẩm – Mình yêu Katsuragi –kun sao? Thật không thể ngờ tới việc này.
Và thế là, cô mọt sách thu hết dũng cảm vốn có tuyên bố vs lòng mình Nhất định là Katsuragi –kun cũng không nhớ gì về việc này, mình sẽ khiến cho cậu ấy thích mình cũng như đã thích cậu ấy vậy.
...............
Bây giờ trái tim của Shiori đầy ắp hình ảnh của Keima. Một trái tim tràn đầy sức sống. Đó là trái tim đang yêu của người thiếu nữ mới lớn.
Có điều…cô đã đoán sai một số thứ…Keima…không hề mất kí ức về cô…và…
……………….
…Một nơi nào đó sâu thẳm trong trái tim bé nhỏ yếu ớt của Shiori…
Graooo…không biết ta có chọn nhầm chủ thể không nữa…

Chap 4: Quyết tâm và hồi kết của sự quyết tâm.

…Giờ nghỉ trưa…
Shiori nhẹ nhàng đến cửa lớp 3-B do thám tình hình. Cô hối lộ một số lượng lớn kẹo cho Tổng quản Tọc mạch hội của toàn khối năm 3, tức Torii Makino –chan, may mắn sao nàng hảo ngọt này lại học lớp 3-B, nàng ta đã "bán” cho Shiori khá nhiều thông tin bổ ích.
Shiori vừa đi vừa lẩm nhẩm những điều Torii cung cấp Uhm, nào là Katsuragi –kun luôn gắn kiền vs cái PFP này, cậu ấy chơi game cả trong tiết học này, học giỏi các môn văn hóa và kém thể dục này, có một cô em gái…Ehm…em gái…
Cậu nên cẩn thận đó, tên otamegane đó không chỉ là 1 tên nghiện game thôi đâu, hình như hắn còn bị sister complex nữa đó…
Shiori lắc đầu nguầy nguậy Không thể nào…Chắc chắn Torii –san nhầm lẫn gì đó rồi…
Thế là từ đấy Shiori lao đầu vào "nghiên cứu” đống gal –game mà God ta cho là niềm đam mê, là sự sống.
Cô không chơi game vì như thế sẽ tốn niều thời gian, thay vào đó cô đoc nhiều Hướng dẫn của các gal –game khác nhau, đồng thời tích lũy them kinh nghiệm về chiến thuật trên tình trường. Shiori cũng học hỏi thêm về ngoại hình, tính cách cũng như lời nói (lời thoại) của các nữ chính trong game, bởi như Torii đã mách Hắn ta từng tuyên bố rằng chỉ thích con gái trong game, tớ không thích điều này lắm nhưng nếu cậu muốn cưa đổ hắn thì có lẽ đây chính là điểm mấu chốt, là chiếc chìa khóa thành công của cậu đấy. Cô tạo một cái nick trên trang web của một người có nickname Thần Chinh Phục (hok nói có lẽ các bạn cũng biết là ai) và được người này hướng dẫn vô cùng nhiệt tình. Xem chừng Shiori sẽ thuận lợi lắm khi có Thần Chinh Phục làm quân sư quạt mo (trớ trêu thật).
Shiori "làm việc” rất cần mẫn, cô vẫn không bỏ thói quen đọc sách hằng ngày của mình, cũng không muốn thành tích học tập sa sút làm song thân phải lo lắng, và thế là đầu óc cô phải hoạt động nhiều gấp mấy lần bình thường. Shiori chỉ là một nữ sinh trung học yếu ớt, thể lực và sức khỏe cũng đến lúc phải cạn kiệt. Cô gầy rộc hẳn đi, sắc mặt xanh xao, dáng vẻ mệt mỏi. khi cha mẹ lo lắng hỏi han, cô lại dùng cái cớ "dạo này sách ra nhiều mà bài vở cũng nhiều nên con thế thôi ạ” để mà thoái thác.
………………

Ôi! Shiori! Cái gì đã khiến cô phải nói dối cả gia đình của mình thế kia? Tình yêu sao? Là tình yêu đã làm vẩn đục trái tim của vị thiên thần bé nhỏ của chúng ta sao???
…………………

Và… việc gì cần đến rồi cũng phải đến…Shiori ngã bệnh rồi…cô ngã bệnh…đó là điều tất yếu…bởi lẽ không có một con người nào làm việc gấp 2-3 lần bình thường trong thời gian như vậy mà vẫn không sao được…trừ phi hắn ta là một kẻ bất bình thường…
Tuy đổ bệnh là thế, Shiori vẫn miệt mài đọc sách cũng như "nghiên cứu” game. Với phương châm "thời gian là vàng bạc”, bởi cô nghĩ nếu bỏ phí thời gian vì bệnh thế này thì làm sao cô bắt kịp trình độ của một gamer có gần 20 năm kinh nghiệm như Keima, mà đã không bắt kịp thì làm sao cô có thể mở được con đường tình yêu cho 2 người…Và thế là, Shiori tiếp tục làm việc, mặc cơn bệnh trong người…Với một quyết tâm cao độ, tưởng chừng như trên đời này chẳng còn thứ gì có thể ngăn cản Shiori đến với Keima nữa rồi…
Bệnh tình của Shiori càng lúc càng trở nặng. Tay chân cô giờ không còn cầm nắm được nữa, mắt cũng lờ đờ, tai ù cả lên. Những cơn đau nhức khắp người cứ lần lượt viếng thăm cô, mỗi lúc một nhiều thêm…
Và rồi, ngay cái ngày mà cả gia đình Shiori quyết định đưa cô đến bệnh viện lớn điều trị, thì phép lạ đã xảy đến với cô…căn bệnh bỗng dưng biến mất. Shiori mệt mỏi vì bệnh hôm qua đã không còn, thay vào đó là một Shiori khỏe mạnh hồng hào như chưa từng bị mắc bệnh. Kì tích sao? Chẳng nhẽ những vị tiên trong truyện cổ tích đã động lòng trước quyết tâm quá lớn của Shiori?
Chả có tiên phật gì ở đây cả, kẻ đứng ra giúp Shiori qua cơn bạo bệnh lại chính là nhân vật không ngờ tới nhất….
…Ở một nơi nào đó trong sâu thẳm trái tim của Shiori…
Thật là chết dẫm mà! Ai đời ác linh lại đi tổn hao năng lượng cho chủ thể kia chứ! Thật là hết nói mà! Mà con bé đó chết thì mình cũng theo luôn… Graaaa..còn gì danh dự của một Vice cấp 4 oai dũng kiêu hùng như ta…
…………...

Uhm, ác linh ra tay cứu chủ thể là điều mà xưa nay chưa từng có. Dẫu biết đó cũng là cứu chính sinh mạng của hắn, nhưng liệu chúng ta có nên tin rằng đằng sau tâm tưởng tối tăm hơn màu mực ấy vẫn còn le lói chút ánh sáng của lòng nhân từ, lương thiện….
…………….

…Giờ tan trường của cái ngày "định mệnh”…
Hôm đó, trời nắng đẹp. Thời tiết nhẹ dịu và êm ái. Nói tóm lại là hoàn toàn thích hợp cho một chuyện tình nảy sinh. Biết được điều ấy, Torii đã nhờ Keima đem trả cuốn sách mà mình mượn của thư viện mấy ngày trước. E ngại trước mạng lưới thông tin dày đặc và cái mõm tọc mạch của Torii, God ta đành "ngậm đắng nuốt cay” mà đi trả sách cho nhỏ. Về phần Erushi đã bị Club nhạc kéo đi với lí do "có bài hát mới” (tất nhiên là có bàn tay của Torii nhúng vào). Tung tăng trên hành lang, Torii vung vẩy bím tóc đuôi ngựa của mình Shiori –chan à, mình chỉ giúp được cậu có nhiêu đó thôi, phần còn lại cậu tự giải quyết lấy nhé.
…Thư viện trường, "sân nhà” của Shiori…
Cô bé mọt sách nhà ta đang "ôn bài”.Ấn tượng đầu tiên là vô cùng quan trọng, nó quyết định tiến triển của cuộc chinh phục. Hay nói cách khác chính là nền móng của cuộc tình. Nếu tạo được nền móng tốt, tức là ấn tượng đầu tiên thật sự "ấn tượng”, coi như bạn đã đi được phân nửa chặng đường chinh phục.. Shiori ngước lên nhìn bầu trời mênh mông vời vợi, cô thầm nhủ Đây chính là cơ hội lớn nhất của mình, trời đẹp, Torii –san còn hứa sẽ mang Katsuragi –kun tới thư viện này, mình cũng đã bảo mọi người về trước cả rồi, cộng thêm lời dạy bảo của Thần Chinh Phục nữa, chắc chắn mình sẽ thành công
Nắm Thiên Thời, Địa Lợi, Nhân Hòa trong tay, Shiori tự tin bước vào "cuộc chiến”.
………….

…Thời khắc quyết định đã tới, nhân danh tác giả, tôi xin tuyên bố…: Khai chiến…..
Keima bước vào thư viện, thẳng tiến đến chỗ của thủ thư bé bỏng Shiori…
*Cạch*
Uhm, mình đi đây, xin lỗi đã làm phiền cô thủ thư nhé…
*Thời cơ đã đến…*
Khoan đã, bạn Katsuragi, bạn có thể cho mình xin ít phút được không?
Rất sẵn lòng, nhưng bạn nói nhanh lên vì mình còn nhiều game phải chơi lắm!
Thu hết toàn bộ dũng khí, Shiori nói:
Katsuragi –kun,mình thích bạn. Mình đã thích bạn ngay từ lần gặp đầu tiên. Có thể ở thời đại này bạn sẽ không tin vào "tiếng sét ái tình” nữa nhưng tất cả những gì mình nói đều là sự thật. Mình thật sự thích bạn…Vậy nên…hãy…hãy làm bạn trai của mình nha…
Mình từ chối! Thành thật xin lỗi bạn! Mình đã có bạn gái mất rồi![/I]
Nghe nhầm rồi! Thật sự là nghe nhầm rồi! Ai đó bảo với tôi là tôi đã nghe nhầm đi! Kế hoạch hoàn hảo của Shiori phút chốc đã phá sản như thế sao???
Cái gì thế kia??? Keima tiến thẳng ra ngoài và không hề ngoái đầu lại. Anh đã thẳng thừng từ chối lời tỏ tình của Shiori không chút do dự, mặc dù sắc gấc đỏ hồng đã đượm lên gò má của anh rồi.
Còn về phần Shiori, cô thật sự đã hóa đá. Không phải là chúng ta thực sự chưa hiểu biết nhiều về nhau nên mình nghĩ là… hay Có lẽ chúng ta nên tìm hiểu nhau nhiều hơn mà là Mình từ chối! Thành thật xin lỗi bạn! Mình đã có bạn gái mất rồi!. Cô không thể đỡ được nữa rồi…
…Công viên…
Shiori hôm nay không đi thẳng về nhà như mọi hôm, cô rẽ sang công viên. Kiếm một băng ghế và quăng người xuống đó. Tại sao vậy? Tại sao lại như vậy? Tại sao mình lại bị từ chối cơ chứ? Những câu hỏi không lời giải đáp cứ lấn áp tâm trí cô. Nhìn xung quanh, các cặp tình nhân đang âu yếm nhau. Thấy cảnh tình yêu khắp muôn nơi, con tim cô rối bời, tâm hồn thì chơi vơi….

*Khóc*
*Lách tách*
*Lách tách*
Ah…Phải rồi, cứ khóc là được mà…khóc sẽ thanh tẩy khổ đau…để nỗi buồn trôi theo làn nước mắt…mãi mãi không còn tồn đọng trong đầu óc…

*Lách tách*
*Lách tách*
Vầy là sao, cô đã khóc rồi cơ mà…sao nỗi buồn vẫn còn đó…là sao….
Một làn gió nhẹ nhàng thoảng qua, mang một vài chiếc lá vàng không còn sinh lực về với cội nguồn. Thu rồi, lá cây giòn tan, vàng úa, mong manh tưởng chừng như một tác động nhỏ cũng có thể làm chúng vỡ nát, bởi chúng đã chẳng còn sức sống nữa rồi, cứ như tâm trạng của Shiori hiện giờ vậy.
………….

Tối mịt Shiori mới về nhà. Khi nhìn thấy đôi mắt sung húp vì khóc quá nhiều của con gái, bố Shiori điên cả lên, nhưng mẹ cô lại điềm tĩnh làm bữa tối cho cô và bảo cô lên phòng nghỉ sớm.
Một ngày đáng nguyền rủa của Shiori sắp kết thúc. Cô đi ngủ. Cô muốn được ngủ. Và ngủ như thế này mãi mãi…bởi cô đã không còn thiết tha việc gì nữa rồi…
Nhưng Shiori nào đâu hay biết, có một kẻ đang sung sướng biết dường nào. Tên ác linh. Có khi một kết thúc đau buồn của người này lại là hạnh phúc của kẻ khác. Sau lời từ chối của Keima, khoảng trống trong trái tim yếu ớt của Shiori mỗi lúc một lớn, lớn đến nỗi đủ làm cho ác linh tiến hóa lên tầm cao mới: Vice lv 5.
Ác linh chui ra ngoài và chuẩn bị tiến hóa. Đây là điểm lợi bất cập hại của việc ác linh tiến hóa. Khi tiến hóa chúng phải chui ra ngoài chủ thể và trở nên yếu hơn bao giờ hết.

*Vù vù vù*
*Graoo graoooo*
*Kyaiiiiiiiiii*
……………….

Ác linh…mất rồi…nó hoàn toàn biến mất rồi…..
Bên ngoài của sổ, một cái bóng thấp thoáng. Một nữ quỷ. Cô ta có mái tóc màu bạch kim, đôi mắt xếch lên đầy vẻ kiêu ngạo và một "nice body” như người mẫu áo tắm chuẩn không cần chỉnh. Vậy cô quỷ này là ai? Cô ta là Andred Lampoda Prandere. Gọi Andred cho tiện. Cô ta là nữ quỷ vô cùng tài giỏi nhưng lại quá kiêu ngạo, không chịu hợp tác với cộng sự và rốt cục chỉ bắt được vài con trong Đại chiến dịch truy bắt ác linh, nay cô được cử đến đây bắt con Vice cấp 4 này. Andred vui vẻ mang con ác linh đó về địa ngục báo công.
…………
…Sáng hôm sau…
Shiori thức giấc sau một đêm dài. Cô đã không còn chút kí ức nào về lần tỏ tình thất bại hôm qua, cũng như những gì đã xảy ra có liên quan trước đó. Lỗ hổng trong hồi ức lại càng rộng thêm. Trái tim cô vẫn còn trĩu nặng, bởi cái tình yêu dang dở mà cô sẽ không bao giờ nhớ ra nổi…
………………
Mối tình ấy…
Bi ai và khổ ải…
Vết thương lòng…
Mãi mãi vẫn còn đau…
...............................
Home» Truyện Ngắn » Những kết cục... [Fanfic]
BÌNH LUẬN: 0
Only registered users can add comments.
[ Sign Up | Log In ]