Câu chuyện về Hòn Đá
24/04/2024 - 2:07 AM | Rating: 5.0/1
Có một hòn đá được người ta mua về, dĩ nhiên là cùng với hàng trăm hòn đá khác, để xây giếng. Nó cũng y hệt như tất cả những hòn đá khác, nghĩa là có màu xanh thẫm và trông hết sức tầm thường. Nhưng hòn đá ấy chẳng bận tâm. Bởi suy cho cùng, nó chỉ là hòn đá, ý nghĩa duy nhất của cuộc đời nó là trở thành một phần của công trình xây dựng nào đó, có thể to tát như kè, đập, hay đơn giản và nhỏ nhoi hơn, là một cái giếng nước ngọt. Như bây giờ.

Nó hạnh phúc vì điều đó.

Đêm đêm, nằm trong nhà kho cùng anh chị em của mình, hòn đá mơ đến ngày nó thực sự thuộc về ngôi nhà này - một ngôi nhà nhỏ bé nhưng ấm cúng với một cái sân con, một khu vườn bé xíu, một cái bếp cũng hết sức khiêm tốn nhưng lúc nào cũng ấm áp và thơm mùi khói. Nơi ấy, có ba con người thật là xinh đẹp đang sống: Cha, Mẹ, và Con trai. Hòn đá hãnh diện vô cùng khi mình có thể giúp ích cho những con người ấy. Nó nghĩ nó là một phần của gia đình này. Và nó hạnh phúc.

Bởi vì nó là hòn đá.

Cho đến ngày nọ, có một chuyện không may đã xảy ra.

Như mọi ngày, Người cha mải bận rộn với cái giếng xây dở nên không để ý đến Con trai. Ông nghĩ "Đã có mẹ nó trông nó rồi”. Nhưng hôm ấy, Người mẹ lại phải tất bật với đống quần áo bẩn của Người cha và Con trai. Bà nghĩ "Ba nó có thể tạm để ý nó một lúc”
Và thế là Con trai không ai trông chừng cả.

Cậu chạy đến nhà kho, chơi một mình. Trong lúc nghịch ngợm, cậu vô tình ngã vào đống đá. Rủi thay, hòn đá làm cậu bị rách trán.

Nghe tiếng con khóc, Người cha và Người mẹ hốt hoảng chạy đến. Khi nhìn thấy gương mặt mếu máo đầm đìa máu của Con trai, cả hai người đều không thể nào giữ được bình tĩnh. Một cuộc tranh cãi nổ ra, cả hai ra sức kết tội lẫn nhau vì sự thiếu trách nhiệm dẫn tới vết thương của Con trai. Và trong lúc giận dữ, Người cha ném hòn đá ra đường
"Tất cả là lỗi tại mày”
Hòn đá vô cùng đau đớn. Nó chưa bao giờ hình dung được một chuyện khủng khiếp đến thế này có thể xảy ra. Nó đã bị vứt bỏ.

Một cách ngu ngốc và mù quáng, hòn đá chờ đợi một lúc nào đó, khi mọi chuyện đã qua, người ta sẽ lại đến đưa nó về.

Và nó cứ chờ, chờ mãi
Chờ mãi
Chờ mãi
Chờ mãi

Không ai đến đem nó về cả.

Cứ như thế, hòn đá đã chờ đợi hết ngày này sang ngày khác, cho đến tận khi người nó đã xanh rờn những rêu và tâm hồn nó thì hoàn toàn kiệt quệ. Nó nhận ra rằng, chẳng bao giờ nó có thể trở về ngôi nhà kia được nữa. Nó đã bị vứt bỏ.

Chẳng có gì có thể thay đổi được thực tế ấy.

Thiếu đi một hòn đá, cái giếng vẫn có thể hoàn thành.

Hẳn nhiên là vậy rồi, cái giếng chắc chắn là đã hoàn thành, sau chừng ấy thời gian trôi qua. Chỉ có điều trong đó không có nó.

Nhưng hòn đá không mất đi hy vọng. Nó tự nhủ "Sẽ có ai khác đưa mình về”

Và nó lại chờ đợi, hết ngày này qua ngày khác, lâu đến nỗi màu xanh thẳm nguyên thuỷ đã bị thời gian bào mòn đi, trở thành xám xịt. Nhưng hòn đá chẳng bận tâm, vì rêu xanh đã che lấp đi màu xám của thân thể nó rồi. Điều duy nhất tràn ngập trong nó lúc này là niềm hy vọng mãnh liệt rằng đến một lúc nào đó, nó sẽ có được một nơi chốn thực sự thuộc về mình.

Nhưng mãi mà chẳng có ai đem nó về cả.

Hòn đá bắt đầu hiểu ra rằng, không ai cần đến nó nữa.

Thế rồi, vào đúng lúc hòn đá sắp sửa tắt hy vọng, thì bỗng nhiên có một cậu bé tìm thấy nó.
Cậu ta nhìn nó và mỉm cười
"Đúng là thứ mình đang cần”
Hòn đá sung sướng nghĩ, thế là cuối cùng đã có người cần đến nó rồi. Nhưng cậu bé không giữ lại hòn đá cho mình. Cậu ta mài sắc những riềm nhọn của hòn đá, rồi đem nó đặt trước cổng nhà một đứa trẻ khác mà cậu ghét.

"Cho nó biết tay” - Cậu bé nghĩ vậy
Nhưng người dẫm phải hòn đá lại là cha của đứa trẻ kia. Thật không may, lúc ấy ông chỉ đi một đôi dép mỏng. Hòn đá làm rách chiếc dép, và suýt làm chân ông chảy máu. Rất đau, hẳn là thế.
Bực mình, ông nhặt hòn đá, ném nó đi như ném một thứ đồ mang bệnh dịch "Đồ chết dẫm”

Hòn đá buồn lắm. Bây giờ thì nó đã ở xa cái vệ đường cũ lắm rồi, nhưng nơi này với chỗ đó thì cũng chẳng khác nhau là mấy.
Và nó quyết định sẽ không chờ đợi nữa.
Nó rúc mình thật sâu vào cỏ dại, cố quên đi nỗi khao khát về một nơi nào đấy có chỗ cho mình.
"Thiếu gì đá bị vứt vạ vật ra đường như mình”
Hòn đá tự nhủ thế, và câm lặng nằm im trong cỏ dại, không chờ đợi và không mong ước gì nữa. Bây giờ, nó chỉ cố để không còn phải đau đớn thêm.

Nhưng nơi mà hòn đá náu mình lại là mép của một con đường chạy cắt qua ruộng lúa. Ngày nào cũng có những con người đi làm ruộng, thăm đồng, thăm lúa. Tiếng người cười nói, tiếng bước chân trần trên cỏ, tiếng chân ngập quánh trong bùn, tiếng tay khoả nước rì rào… tất cả làm hòn đá thấy đau đớn hơn bao giờ hết. Nó thấy nó lại bắt đầu ước ao về một bàn tay nhặt mình lên khỏi cỏ.
Nhưng chẳng có ai nhìn thấy hòn đá cả. Cỏ dại đã che khuất nó rồi.

Hòn đá buồn, buồn lắm.

Bỗng một hôm, có một người nông dân vô tình dẫm lên nó. Những cạnh sắc của nó làm bàn chân trần của ông toé máu. Thế là ông cúi xuống, nhặt nó và đem vứt ở một nơi khác ít người qua lại hơn.
"Rủi có thêm ai dẫm phải nó thì phiền lắm. Sao lại có cái thứ tai hại thế này ở đây cơ chứ?”

"Tôi không phải là thứ tai hại!!” – Hòn đá đau đớn, muốn hét lên, nhưng người nông dân không nghe thấy. Bởi vì nó chỉ là một hòn đá thôi.

Giấc mơ về một chốn có chỗ cho nó đã vỡ tan tành.

Lần này, hòn đá nằm dưới một gốc cây, cạnh một bông hoa nhỏ thật xinh đẹp. Hoa hỏi nó "Tại sao trông cậu lại buồn đến thế?”

"Tại vì tớ cô đơn”_ Hòn đá đáp

"Vậy thì từ nay tớ sẽ là bạn cậu”_ Hoa nói với hòn đá, những cánh hoa xinh đẹp khẽ rung rung như cười.

Hòn đá thôi không day dứt về giấc mơ tan vỡ của mình nữa. Nó kể cho hoa nghe về cuộc sống của nó trước kia, về những khát khao không thể hoàn tất, về nỗi đau, về sự cô độc và mỏi mệt.
"Đừng buồn nữa, bây giờ cậu đã có tớ rồi”_ Lần nào hoa cũng bảo vậy.

Hòn đá gật đầu. Nó không muốn làm hoa lo lắng, nhưng thảng hoặc, trong những giấc mơ chập chờn, nó vẫn thấy ngôi nhà nhỏ thơm nồng khói bếp. Chỉ có điều, kết thúc những giấc mơ ấy luôn là cảnh nó bị vứt bỏ, bị nguyền rủa và chà đạp. Và hòn đá vẫn cứ đau.
Nó bây giờ thì đã quá mệt mỏi để có thể tiếp tục mơ ước hay chờ đợi.

Hoa mơ hồ biết được điều đó, vì càng ngày hòn đá càng xám xịt đi. Nỗi đau của hòn đá làm hoa cũng đau khổ, vì hoa thực sự yêu hòn đá lắm.

"Tại sao cậu không cố gắng thêm chút nữa?”_ Một lần hoa hỏi hòn đá
"Cố gắng gì cơ?”_Hòn đá ngạc nhiên hỏi lại
"Cố gắng chờ đợi. Nếu sợ thất bại mà không dám thử thì thật là đáng buồn”
"Tớ đã cố gắng rất nhiều. Và bây giờ tớ mệt quá rồi”
"Hãy cố nữa đi”_ Hoa bảo _ "Đừng bỏ cuộc”
"Tớ không thể cố nổi nữa”
"Chưa thử mà đã sợ thất bại sao?”_Hoa cau mày_”Tớ ghét lắm”

Hòn đá không đáp nữa.
Hoa chẳng hiểu gì về nó cả, chẳng hiểu gì về nỗi đau và những gì nó đã phải chịu đựng. Hoa chỉ là hoa thôi.

Hòn đá đau đớn đến nỗi nó tưởng chừng tim mình tan vỡ. Nhưng rồi nó chợt nhớ ra, nó làm gì có trái tim? Bởi vì nó là hòn đá.

Và kể từ đó, hòn đá không bao giờ lên tiếng nữa.

Nó vẫn bị người qua đường dẫm đạp, bị nguyền rủa và bị coi là một thứ đồ tai hại. Nhưng nó không còn đau nữa. Nó biết là sẽ chẳng còn ai hiểu và yêu nó nữa.
Nhưng nó cũng đã quyết định sẽ không để bất cứ ai chà đạp mình nữa.

Hòn đá bắt đầu tự mài sắc cơ thể mình, hết ngày này sang ngày khác, mài sắc đến nỗi bất cứ bàn chân nào dẫm đạp lên nó cũng sẽ bị đâm toé máu.
"Bất cứ kẻ nào làm mình đau cũng sẽ phải trả giá”

Hòn đá nghĩ vậy.
Và càng ngày nó càng chai cứng lại. Vô cảm đến tàn nhẫn. Nhưng nó biết không ai dám trách nó vì điều đó. Bởi vì nó là Hòn đá.
Mà đá thì chẳng bao giờ có trái tim.

Cứ như thế, hết ngày này sang ngày khác, Hòn đá ngày một xám xịt đi, và cũng mỗi lúc một thêm sắc nhọn. Đến nỗi làm rách cả cánh hoa.
Hoa đau đớn, những kẻ dẫm đạp lên Hòn đá cũng phải đau đớn. Chỉ có Hòn đá là vẫn cứ câm lặng và vô cảm, không bao giờ đau.
Hay ít nhất là nó nghĩ vậy.
Bởi vì nó là Hòn đá.
Đá thì không có tư cách để đau.

Rồi thì không còn ai dám dẫm lên Hòn đá nữa. Người ta luôn để ý tránh nó mỗi khi bước trên đường, bởi người nào cũng biết những cạnh sắc như dao của nó có thể làm đau bất cứ ai. Mà con người thì không phải ai cũng đủ thời gian để dừng lại, cúi xuống và ném nó ra chỗ khác, như người nông dân đã từng làm.
Bởi vì họ là con người.
Còn nó chỉ là Hòn đá.

Hoa thì đã tàn. Đời hoa ngắn ngủi lắm, và cũng bởi Hoa đau, khi chẳng thể nào hiểu được người mà mình yêu thương.
Thế là Hòn đá còn lại một mình. Một mình bên vệ đường, dưới cái gốc cây già cỗi ngàn đời câm lặng.

Hòn đá cô đơn.
Nhưng nó thậm chí chẳng còn nhận ra được rằng nó cô đơn đến thế nào. Và nó cứ nằm đó, lâu thật lâu, không suy nghĩ và không đau đớn, không mơ ước và không tan nát. Đơn giản chỉ là thực hiện đúng cái bổn phận của một hòn đá: Câm lặng và vô cảm.

Bởi vì nó là hòn đá.
Một sự tồn tại thừa thãi và hoàn toàn vô nghĩa.
Và nó chìm vào giấc ngủ.
Mặc cho những cạnh sắc vẫn cứ sắc thêm theo thời gian.

.

.

.

.


- Mẹ ơi, xem này!! - Giọng một cô bé con

- Gì con? - Người mẹ đáp

- Một hòn đá!!

- Vậy thì sao, có gì lạ đâu con? - Người mẹ ngạc nhiên - Chỉ là một hòn đá thôi mà, đâu có gì đặc biệt?

- Không phải đâu mẹ - Cô bé con trả lời – Nó đặc biệt bởi vì nó là một hòn đá mà. Chẳng phải mẹ luôn dạy con rằng mọi sự tồn tại đều là đặc biệt hay sao?

- Nhưng đây đâu phải là tồn tại - Người mẹ lắc đầu - Chỉ là một hòn đá vô tri thôi con ạ.

- Không phải đâu mẹ ơi – Cô bé con cũng lắc đầu, hai bím tóc lúc lắc bên vai – Nó đang ở đây, con có thể nhìn thấy nó, chạm vào nó mà. Nó đang tồn tại còn gì?

Không đợi Người mẹ trả lời, Con gái cúi xuống, nhặt hòn đá lên. Những cái cạnh sắc bén của Hòn đá sượt qua, làm tay cô bé trầy xước, và người mẹ lại la lên:

- Kìa con, xước hết tay rồi. Mau vứt đi con, nó sẽ làm con bị thương thêm đấy. Nhìn xem, cạnh của nó sắc thế này cơ mà.

- Không sao đâu mẹ - Cô bé con mỉm cười và ngước lên - Chỉ cần mài một chút, nó sẽ không làm con bị thương đâu. Con sẽ đem nó về nhà, nha mẹ?

- Sao vậy con? - Người mẹ nhíu mày, không hiểu – Nó chỉ là một hòn đá thôi mà.

- Nhưng mà con thích nó.

- Tại sao? - Người mẹ càng nhíu mày

- Cần phải có lí do để thích một cái gì đó sao mẹ? – Cô bé con tròn mắt – Con không thể thích một hòn đá ư?

- Không phải vậy - Người mẹ khẽ lắc đầu - Chỉ là nếu con thích một hòn đá mà không có lí do, thì con định sau này sẽ nhặt tất cả những hòn đá mà con thấy ngoài đường về hay sao?

- Không đâu mẹ - Cô bé trả lời – Có phải hòn đá nào con cũng thích đâu.

Người mẹ lắc đầu - người lớn thì chẳng bao giờ hiểu được lí lẽ của trẻ con. Nhưng cô bé con không để ý đến điều đó. Nhẹ nhàng hết sức, cô nâng hòn đá lên bằng cả hai bàn tay trầy xước lấm lem bùn đất, và khẽ thì thào với nó:
"Tớ sẽ mang cậu về, vì thế nên cậu không cần phải cố sắc bén thêm nữa đâu. Dù làm đau những người dẫm lên cậu, thì bản thân cậu vẫn cứ đau cơ mà.”

Rùng mình.

Hòn đá bừng tỉnh giấc.

"Không cần cố gắng nữa đâu” – Cô bé con vẫn cứ thì thầm – "Khi quá mệt mỏi, ta có thể nghỉ ngơi một lát, ba tớ nói thế đấy. Cậu có mệt mỏi không, khi cứ phải cố tự mài sắc mình mỗi ngày?”

Hòn đá không trả lời, bởi vì nó là hòn đá. Câm lặng, vô tri và đầy những cạnh sắc như dao.

"Cậu sẽ không cô đơn nữa đâu” – Cô bé con mỉm cười, đôi mắt long lanh dưới nắng – "Vì từ nay tớ sẽ chăm sóc cậu.”

Hòn đá lại rùng mình, bất giác nhận ra hơi ấm từ bàn tay cô bé đang lặng lẽ thấm vào cơ thể nó. Nó bỗng nhận ra mình đã kiệt quệ đến thế nào.
Cái nó cần, hoá ra chỉ là một nơi nào đó để có thể nghỉ ngơi, một sự thừa nhận rằng nó đang tồn tại. Dù cho nó chỉ là một thứ bỏ đi.

Tại sao nhỉ? Hòn đá cũng không biết nữa.
Bởi vì nó là hòn đá thôi.

Và Hòn đá khóc.

_END_

Tác Giả: Ryuuzaki_umi


Lời Bạt:
Khi viết xong fic này, chính tôi cũng không rõ mình đang cố diễn tả cái gì nữa. Một cái kết chẳng ăn nhập tí nào với phần trên, một cái kết có hậu nhưng quá đỗi phi thực tế, một cái kết không thể nào xảy ra trong cuộc đời tôi đang sống. Và thực sự quá ư ích kỉ, sáo rỗng đến đáng thương. Đơn giản bởi vì tôi đã hoàn thành nó trong tuyệt vọng, cố gắng làm một cái gì đó để tự an ủi chính mình.
Bởi vậy, nếu bạn không thích nó, không đồng ý với những gì tôi đã viết thì cũng chẳng sao cả. Vì như vậy có nghĩa là bạn thực sự may mắn, khi chưa bao giờ phải làm Hòn đá.....
Home» Truyện Ngắn » Câu chuyện về Hòn Đá
BÌNH LUẬN: 0
Only registered users can add comments.
[ Sign Up | Log In ]